Những gì chúng tôi làm không phải là từ thiện, là thiện nguyện mà chỉ là sự sẻ chia một phần rất nhỏ bé trong những ưu ái mà chúng tôi nhận được từ cuộc đời để nhân lên những hạnh phúc đơn giản mà ấm áp không chỉ cho các em mà cho chính chúng tôi.
Món quà nhỏ bé ấy dường như chưa đủ?
“Cõng nắng nhé cánh chuồn chuồn mải miết
Chở dùm em thương nhớ về trời Nam”
Mang theo những thông điệp đầy yêu thương, mang theo sự gửi gắm của những du học sinh người Việt tại Đức, món quà nhỏ bé nhưng đầy tâm tình đã cùng chúng tôi vượt qua những con đường lầy lội của dãy Trường Sơn, vượt qua cái rét và cơn mưa trái mùa để đến với những em nhỏ của trường tiểu học Sơn Long xã Sơn Long, huyện Sơn Tây, tỉnh Quảng Ngãi trong niềm vui nụ cười của không chỉ các em nhỏ, các thầy cô mà cả những tình nguyện viên.
Những nụ cười cứ theo chân chúng tôi từ buổi gặp gỡ đầu tiên, cùng tham gia đóng gói quà tặng với các bạn tình nguyện viên của Ngôi nhà Quảng Ngãi, những người trẻ là vậy, chỉ vài tiếng trước còn e dè, giữ kẽ từng câu nói qua điện thoại mà khi gặp mặt trong chưa đầy nửa tiếng đã thấy gần nhau đến thế. Dòng máu tình nguyện dường như luôn biết cách để nối liền những trái tim nhiệt huyết. Và trên tất cả chúng tôi luôn ý thức được ý nghĩa của việc mình làm, của những gì chúng tôi hướng tới.
Những cung bậc cảm xúc cứ thay đổi dần trong suốt chuyến đi, từ những trò quậy giảm say xe của các bạn tình nguyện viên khiến chúng tôi cứ phải căng tai ra để dịch thứ “ngoại ngữ” rất mới mẻ của vùng đất Quảng, đến sự trầm trồ trước vẻ hùng vĩ của dãy Trường Sơn, những đoạn đường lầy lội chúng tôi phải xuống xe vác hàng trên vai, cảm động đến chảy nước mắt khi cô bé vừa say xe ngất ngư, bỏ cả giày ra mà bấm đầu ngón chân trên đám bùn trơn nhão vẫn khăng khăng chia đồ để bê cùng tôi, thậm chí là cảm giác thót tim khi cả người và hàng cũng nảy lên khỏi mặt xe cả chục cm lúc chiếc xe ben tăng cường chở hàng được kéo bởi chiếc xe tải nhỏ đi qua những đoạn gập ghềnh nằm sát mép vực, khi ba chị em nhất định ngồi trên xe giữ hàng vừa bám chặt tay mình vào thanh sắt trên thành xe vừa hát tất cả những bài hát mình nhớ được để trấn an lẫn nhau.
Đường di chuyển vào xã Sơn Long, huyện Sơn Tây, tỉnh Quảng Ngãi
Nhưng tất cả những cảm xúc ấy đều trùng xuống khi tận mắt nhìn thấy những gì thầy và trò ngôi trường này đã làm được. Cái con đường mà chúng tôi vừa đi, khó khăn thế, vất vả thế nhưng chỉ là đoạn dẫn đến điểm trường chính, còn để đi được đến những điểm xa hơn còn nhiều hơn thế nữa, dài hơn thế nữa những khó khăn.
Vậy mà có những thầy cô ngày nào cũng đi qua để đến trường dạy, có thầy cố chấp nhận ở lại trường lẻ, một tháng về trường chính một lần rồi về nhà. Trong trận lũ lịch sử vừa qua, đã có những thời điểm toàn bộ xã bị cô lập do tuyến đường vào bị sạt lở trong một thời gian dài, có lẽ vì thế các đoàn cứu trợ đã không đến được nơi này, nhóm chúng tôi là những người đầu tiên tới thăm các em kể từ sau trận lũ.
Các em học sinh ở đây đến 90% là người dân tộc Ca Dong, một dân tộc mới được định danh sống trên núi cao của dãy Trường Sơn. Các em hồn nhiên kể lại cho chúng tôi việc hàng ngày đi học, nấu cơm, ra suối xách nước giúp mẹ hay bế em. Cái nét vô tư của trẻ nhỏ không vì những khó khăn khắc nghiệt của cuộc sống mà mất đi, cứ nở rộ như những bông hoa hàm tiếu của núi rừng. Ngay cả cách các em mách tôi về bạn này không biết nói tiếng Kinh, bạn kia không làm toán giỏi cũng hồn nhiên đến lạ. Khi tôi giới thiệu thùng sách truyện chúng tôi chuẩn bị cho các em, tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên các em nhìn thấy những cuốn sách như vậy. Dù được chính quyền quan tâm về cơ sở vật chất các em đã có bàn ghế mới, phòng học xây mới nhưng cũng chưa hết những phòng học tranh tre vách nứa. Và tất nhiên cũng chưa thể có một thư viện cho ngôi trường này.
Những phần quà đầu tiên đến với trường Tiểu học Sơn Long kể từ sau trận lũ
Giới thiệu sách truyện cho các em
Buổi lễ trao quà diễn ra vui vẻ, đầm ấm, thật đáng tiếc vì lý do trời mưa nên thầy trò một điểm trường lẻ không thể tới nơi. Chúng tôi gửi lại những món quà nhỏ với lời hứa của thầy hiệu trưởng sẽ trao tận tay các em. Dù nuối tiếc cũng phải ra về, nhưng những gì đã có trong ngày hôm nay sẽ khó phai mờ trong tâm trí những người tham gia chương trình. Chúng tôi hiểu rằng, mình đã có biết bao may mắn, bao ưu ái của cuộc đời này vậy mà đôi khi còn chưa thỏa mãn, còn biết bao nhiêu em thơ sống trong lạnh giá mà chưa từng nghĩ về một chiếc áo ấm, một tuần chỉ có hơn mười ngàn đồng cho thực phẩm mà vẫn thấy vui vì mình còn được ăn no. Những gì chúng tôi làm không phải là từ thiện, là thiện nguyện mà chỉ là sự sẻ chia một phần rất nhỏ bé trong những ưu ái mà chúng tôi nhận được từ cuộc đời để nhân lên những hạnh phúc đơn giản mà ấm áp không chỉ cho các em mà cho chính chúng tôi.
Nhóm TNV chụp ảnh lưu niệm với các em và các thầy cô trong biểu lễ trao ủng hộ
© sividuc.org - Mọi bài viết đều thuộc bản quyền của sividuc.org Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức. Chỉ được phát hành lại thông tin từ website khi có sự đồng ý chính thức bằng văn bản
Liên hệ: Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức
Website: http://sividuc.org/
Fanpage: https://www.facebook.com/sividuc
Facebook group: https://www.facebook.com/groups/banhotrosv.sividuc/
Email:
si*********@gm***.com
No responses yet