“Sẻ chia để học tốt sống vui” – tôi luôn nhủ thầm câu slogan này, bởi tôi biết sẽ còn nhiều hình ảnh một cô bé bơ vơ, ngơ ngác nơi đất khách ngày đầu như mình…
Ngày nhận giấy báo nhập học từ trường, tôi mon men lên internet để kiếm thông tin hỗ trợ tìm phòng. Bởi lẽ đã từng là du học sinh ở nước ngoài, tôi ngạc nhiên khi không có một kết quả nào tương thích với từ khóa tìm kiếm “Hội Sinh viên Việt Nam tại Đức” bằng công cụ google. “Tại sao lại không có?” – Câu hỏi chất chứa bao băn khoăn và nghi ngờ trong tôi, bởi thật khó tin khi ở một đất nước có một lực lượng đông đảo du học sinh Việt Nam như Đức lại không có tổ chức đoàn thể như Hội Sinh viên. Ngày đặt chân đến Berlin, gặp gỡ với các anh chị em lưu học sinh, sinh viên lâu năm tại đây, tôi mới tin và chấp nhận sự thật: “Chúng ta chưa có hội sinh viên, chúng ta đang ấp ủ” – anh – một thành viên nòng cốt của hội hiện tại tâm sự . Sự ra đời của “Hội Sinh Viên Việt Nam tại CHLB Đức” như là minh chứng cho sự ấp ủ ấy, là câu trả lời xoa dịu cho câu hỏi băn khoăn của tôi.
Bước đầu hình thành, thành lập hội, thành lập tổ chức, thành lập web, bước tiếp theo là chúng tôi phải làm sao để mọi người biết đến hội, biết đến web nhiều hơn và hơn cả là hình thành một kênh liên kết cộng đồng, một sân chơi, nơi lưu học sinh có thể chia sẻ, giao lưu, trao đổi và học hỏi. Phải có một sân chơi, phải có một cầu nối, phải có một cuộc cách mạng để kết nối, phá vỡ bức tường im lặng đang hiện hữu mà chúng tôi hay đùa và gán cho một cái tên rặc mùi trinh thám: “đặc vụ phá băng tan”. Suy nghĩ, đắn đo, bàn bạc và đôi lúc có cả “âm mưu” nữa, cuối cùng chúng tôi quyết định chọn cái đẹp, chọn phái đẹp làm hình ảnh tạo sợi dây liên kết. Và cuộc thi “Miss Ảnh Sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức” được thực hiện như một nhiệm vụ đầu tiên trong “đặc vụ” này.
Với thành phần ban tổ chức là các lưu học sinh – những người tay ngang trong việc tổ chức sự kiện, chúng tôi đã bắt đầu tất cả bằng con số 0 tròn trĩnh về mặt kinh nghiệm, gặp không ít khó khăn từ việc lên ý tưởng, thiết kế web, banner, logo, tìm nhà tài trợ, mời ban giám khảo, tuyên truyền,… nhưng hơn cả chúng tôi luôn có một niềm tin, niềm tin ở tuổi trẻ và sức sáng tạo. Với đội ngũ nhân sự mỏng, được gọi là lão thành, đa phần là 7 và 8x; sống và học tập ở các TP khác biệt và đặc biệt có người còn chưa hề biết hay gặp nhau dù chỉ 1 lần; thế nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ cộng tác, làm việc và “chém gió” online mặc cho khoảng cách địa lý, chúng tôi vẫn hay đùa: “mạng ảo” nhưng “việc không ảo”.
Sau bao trăn trở và những lần tranh luận thâu đêm, ngày 18.11.2012 cuộc thi đã chính thức được cộng bố trên các phương tiện truyền thông, website chính thức của hội, trang facebook… Nhớ lại những ngày đầu, chúng tôi vẫn thỉnh thoảng nổi gai óc hay tủm tỉm cười, bởi lúc ấy trong lòng luôn thấp thỏm những băn khoăn và bộn bề các câu hỏi đại loại như: “Không biết có ai tham dự không nhỉ?” “Rủi mọi người gửi ít ảnh quá thì sao?”.
Và thế là chúng tôi ra sức vận động, tuyên truyền, từ dụ dỗ đến “hăm dọa”, “bắt ép”, nào là bạn, bạn của bạn, những cầu nối bạn bè được sử dụng một cách triệt để. Mỗi sáng, tối check mail mà có bộ ảnh mới gửi là một niềm vui nho nhỏ, bữa nào nhận được vài ba bộ thì cả đội cứ gọi là “mừng húm” và cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Cảm giác thật thú vị khi nhận được email hỏi thông tin hay những lần trò chuyện tư vấn trực tiếp với các em gái qua yahoo chat, chúng tôi như trẻ lại với ngôn ngữ của tuổi teen 9x. Và đôi lúc chúng tôi tự mỉm cười khi nhận ra: “uh nhỉ, phải chăng sợi dây kết nối đã và đang hình thành trong cộng đồng lưu học sinh chúng tôi?”. Đó là kết quả và cũng là nguồn động lực vô cùng lớn lao đã giúp chúng tôi đi hết đoạn đường.
Qua 5 tuần vận động, cuộc thi đã nhận được 43 bộ ảnh dự thi của các nữ lưu học sinh sinh viên từ 24 thành phố trên toàn nước Đức. Chúng tôi vui mừng khi hiệu ứng cuộc thi đã được lan tỏa một cách rộng khắp, không những ở thành phố lớn như Berlin, München, Dresden mà đến cả những thành phố tận miền cực bắc như Flensburg, hay đầu miền cực nam như Freiburg. 43 gương mặt là 43 đóa hoa đủ sắc, biểu trưng và tỏa ngát cho cộng đồng.
Dù khác biệt về lĩnh vực học tập và làm việc, nơi sống, sở thích hay độ tuổi, chúng tôi nhận thức được sự chân thành, sự đam mê nghệ thuật và hơn cả là nét đẹp tâm hồn của các thí sinh đem lại. Chúng tôi đã thật sự xúc động khi nhận được hình ảnh của các cô gái Việt trong tà áo dài trắng tinh khôi dưới trời Châu Âu, áo yếm lụa đào đậm hồn Việt trên nền trời đông của TP cổ kính Dresden. Các bạn đã thổi vào chúng tôi niềm tự hào Việt và lắm lúc tôi phải thốt lên câu hát: “Tôi yêu người Việt Nam này …” để thỏa cái cảm xúc của mình.
Kết thúc vòng 1, với hơn 2400 thành viên đăng ký, 2924 lượt vote bình chọn trên website và hơn chục nghìn vote bình chọn trên trang facebook của cuộc thi; 10 thí sinh có lượt bình chọn nhiều nhất được chọn dự tuyển vòng 2 của ban giám khảo. Xếp những bức ảnh in còn nóng vào phong bì chuẩn bị gửi cho ban giám khảo, dù là nữ tôi vẫn không thể không thì thầm: “sao các em lại xinh thế nhỉ, thế này thì giám khảo sẽ phải đau đầu lắm đây”. Và đúng thật như thế, các bạn đã khiến giám khảo nhà thơ Thế Dũng phải để lại lời nhắn trên các bức ảnh của mình. Như với bạn Nguyễn Xuân Thanh, nhà thơ viết: “Đẹp một cách tự tin vào sức mạnh tri thức của bản thân”, “Mạc Hồng Hạnh có chiều sâu nội tâm, đẹp một cách giản dị …” hay với Nguyễn Hồng Nhung: “tự tin, nhiều nội lực có vẻ sẵn sang sống không cần trang điểm”.
Với sự đánh giá độc lập từ 7 vị giám khảo là những thành viên có uy tín trong cộng đồng, luôn theo dõi và nhiệt tình ủng hộ các hoạt động phong trào của sinh viên Việt Nam tại Đức trong đó có Hoa Hậu Nguyễn Ngọc Kiều Khanh, các danh hiệu Hoa khôi 1, Á khôi 1, Á khôi 2, Miss Cộng đồng và Miss Yêu thích đã được xác định. Nhưng các bạn biết không, với chúng tôi, dù bạn có hay không có hay không đạt danh hiệu, chúng tôi tin 43 thí sinh của cuộc thi đã thực sự tỏa sáng và chính các bạn chứ không ai khác, các bạn đã tạo làn sóng giao thoa kết nối cộng đồng lưu học sinh chúng tôi. 43 thí sinh là 43 điểm cầu nối đại diện cho 43 và có thể hơn nữa nhóm cộng đồng. Và chúng tôi tin, qua cuộc thi đã có nhiều, nhiều hơn thế những mắc xích đan xen, những mối quan hệ được hình thành, mạng lưới kết nối sẻ chia được nhân rộng.
Uh, “Sẻ chia để học tốt sống vui” – tôi luôn nhủ thầm câu slogan này, bởi tôi biết sẽ còn nhiều hình ảnh một cô bé bơ vơ, ngơ ngác nơi đất khách ngày đầu như mình…
Pigney
© sividuc.org - Mọi bài viết đều thuộc bản quyền của sividuc.org Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức. Chỉ được phát hành lại thông tin từ website khi có sự đồng ý chính thức bằng văn bản
Liên hệ: Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức
Website: http://sividuc.org/
Fanpage: https://www.facebook.com/sividuc
Facebook group: https://www.facebook.com/groups/banhotrosv.sividuc/
Email:
si*********@gm***.com
No responses yet