Mùa đông có nắng

Tác phẩm dự thi ‘SẮC MÀU CUỘC SỐNG 2016 – Humans of Sividuc’ – MS 05 -Mùa đông có nắng- Nguyễn Bảo – STK München

Du học Đức – dù bạn đến đây vào mùa nào, vẫn hãy thử tưởng tượng chặng đường đó giống như mùa đông lạ lùng tôi sắp mô tả, một mùa đông có nắng. Nghĩa là, cũng lạnh, cũng tuyết nhiều làm người ta cảm thấy muốn chùn bước, nhưng xen giữa ngày những tuyết rơi lại có những ngày nắng ấm và rực rỡ đến ngạc nhiên.

Dạo Olympiapark một ngày nắng, chụp một tấm hình và tôi lại nhớ về mùa đông vừa đi qua.

 Những tia nắng đầu tiên trên nước Đức

 

Tôi đặt chân đến đây 95 ngày trước, đến ngay vào lúc mùa đông rục rịch chuyển sang giai đoạn khắc nghiệt nhất. Thế nhưng, trong cả tuần đầu ở thành phố München tôi đã ngỡ ngàng khi thấy ngay sau vài hôm lạnh thấu xương, là đã có những ngày nắng vàng rực rỡ, để tôi có dịp nhìn ngắm Frauen Kirche ở trung tâm thành phố khi nắng vàng hoàng hôn rọi xuống. Chỉ vài ngày và rồi tuyết lại rơi dày, trắng xoá lấp cả lối đi bộ. Đúng lúc người ta nghĩ nắng vài hôm trước chỉ là “nhầm lẫn”, thì nắng lại trở lại, cả khi tuyết của hôm qua còn vương đầy trên cây chưa tan hết. Cứ như vậy, tôi đếm được cứ hai ngày nắng, rồi lại tuyết và gió, và nắng lại về, cứ thế mãi tới khi mùa xuân về trên đất München

humans_of_sividuc_05a

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích màu nắng, cho tới khi đến đây. Cũng chưa từng nghĩ ờ đây mới hơn chín chục ngày, trong tôi đã có một cảm giác thân thuộc mà tôi từng nghĩ chỉ dành cho Sài Gòn, mảnh đất nơi tôi lớn lên.

 

Lại nói về những ngày đông

 

Du học không phải màu hồng. Chắc bạn đã nghe nhiều. Trước nhất là ngôn ngữ. Tôi đã từng cảm thấy rất khó khăn, khi tiếp nhận tiếng Đức như ngoại ngữ thứ hai, sau một thời gian quá dài (so với thời gian học tiếng Đức) ăn ngủ với Tiếng Anh và Tiếng Việt. Nhưng tôi dám chắc với bạn, khó khăn khi bạn học Tiếng Đức để hoàn thành một kỳ thi B1, B2 hay C1 thậm chí cũng sẽ không làm bạn lo lắng bằng cảm giác bạn không giao tiếp mượt mà, trơn tru với người bản xứ : người quen (của người quen bạn), đi mua hàng, hỏi đường… Tôi từng rất tự tin vào khả năng giao tiếp, cho đến khi sang đây và mở miệng cảm ơn, xin lỗi, hỏi giúp đỡ khi đi mua hàng tôi mới nhận ra mình còn lúng túng, phát âm chưa chuẩn, làm họ đôi khi chẳng hiểu gì. Cảm giác như mình nói tiếng Đức cỡ đâu trình độ … A1. Thật ấy. Cả khi ở nhờ nhà bạn của cô giáo tôi, đó là gia đình một giáo viên dạy tiếng Đức rất tốt bụng, nhiệt tình, tôi cũng ngại mở miệng trò chuyện với gia đình chỉ vì tự tin nói không tốt.

 

Thứ nữa, là đừng bỡ ngỡ nếu không phải người Việt nào ở đây cũng nhiệt tình, vui vẻ khi gặp bạn, nói những lời dễ chịu, xã giao. Tôi chắc mình cũng thuộc dạng người bình tĩnh, trầm tính và ít khi bị shock bao giờ. Vậy mà nghe một người gay gắt cho rằng mình chẳng đậu nổi STK đâu, và rồi thì phải tự lập đấy nhé, phải thế này, phải thế kia dù cho tôi đã sống với người ta ngày nào đâu, tôi đã “đứng hình” trong chốc  lát, cô trò chúng tôi chỉ biết cười trừ cho qua cuộc nói chuyện. Không phải chờ cho đến khi có người mỉa mai như vậy thì tôi mới nỗ lực học thi STK, nhưng cũng không phủ nhận rằng “nhờ” những lời ấy tôi càng có động lực hơn. Nhưng dẫu sao, như thế cũng đã là một cơn mưa lạnh buốt ngày đông rồi, nhỉ ?

 

Và rồi đi du học, là khi tôi phải quen với việc ăn một mình vào mỗi buổi tối, mà theo tôi, đó việc khó nhất tôi phải làm quen. Không còn những tiếng trò chuyện rôm rả bên bàn ăn, không còn những món mẹ nấu sẵn chỉ cần sà vào là ăn ngay. Nấu ăn thì tôi chẳng ngại, nấu hỏng chục lần, là bỗng dưng nấu ngon một món nào đấy, và nhiều lần với nhiều món, thì sẽ nấu ăn được ngay thôi. Nhưng cái tôi vẫn đang tập làm quen, là sự thiếu vắng âm thanh, tiếng chuyện trò. Ngày ngày tôi vẫn vừa ăn vừa nghe, xem một cái gì đấy trên Youtube. Tiếng Việt, Tiếng Anh hay Tiếng Đức cũng được, miễn là phải vừa ăn vừa xem. Mẹ biết được chắc sẽ la tôi dữ lắm tại ở nhà mẹ kỵ nhất vừa ăn vừa xem tivi mà. Nhưng cũng không biết làm sao được, tôi cần được nghe cái gì đó, để đừng thấy trống vắng, cần xem để ngưng ngay nỗi nhớ bất chợt len lỏi vào tâm trí. Khi tôi ở đây lâu hơn, chắc tôi sẽ có cách khác để thấy vui vẻ, yêu đời hơn mỗi khi ăn tối, tôi tin thế. Nhưng, như đã nói, cũng lạnh chứ !

Và ấm áp từ những tia nắng như đã nhắc đến …

 

Đọc đến đây đừng thấy nản mà vẽ nên một ấn tượng xám xịt về du học và đất nước Đức nha. Vì tôi còn chưa kể đên những tia nắng tôi yêu nhất trong những ngày ở thành phố München này cơ mà. Ở München đắt đỏ thật, nhưng đa số sinh viên quốc tế ở đây ( ý tôi là ở STK ý, chứ tôi vẫn còn chưa được bén mảng lên Đại Học để mà nhận với xét ) cũng thuộc vào hàng giỏi. Nên trở lại vấn đề học tiếng, tôi vẫn tin chắc rằng nếu bạn nỗ lực và cởi mở, Tiếng Đức sẽ cải thiện nhanh thôi. Như một người bạn mới thân của tôi, sau kỳ nghỉ lễ Phục Sinh đã bảo “Này, bạn nói tiếng Đức hay hơn hồi đầu rồi áh!” rồi mới hôm qua còn nói “Tiếng Đức của bạn càng ngày càng tiến bộ thật áh, cố lên nha!”. Đó, hãy nghe nhiều, hãy chân thành để học hỏi và nhận giúp đỡ của các bạn sinh viên quốc tế giống như mình. Trước, nghe các bạn cùng lớp nói nhanh và nhiều, phát biểu trong lớp rất tích cực, cũng hoảng chứ. Nhưng rồi  vài lần trò chuyện, thật thà trao đổi với nhau về quá trình học tiếng Đức, mới vỡ lẽ ra bọn họ ban đầu đều gặp những khó khăn như mình, và rồi luyện tập, cũng sẽ qua giai đoạn đó thôi. Thậm chí còn đề xuất sửa lỗi cho nhau, nghe thấy lỗi thì lập tức sửa với bạn, bạn cũng làm y vậy với mình, dần dà quen rồi sẽ thấy rất vui! Nhưng tôi vẫn khuyên rằng, hãy học và luyện nói tiếng Đức nhiều nhất có thể trước khi sang, hãy học ngay cả khi bạn đang ngồi trên máy bay đến Đức!

 

Một “tia nắng” khác là những người Đức tôi đã gặp. Không nhiều nhưng đều gây ấn tượng với tôi đến nỗi tôi muốn nhắc đến họ trong những lần tôi viết, để họ đừng bao giờ mờ đi trong trí nhớ tôi. Cô bạn của cô giáo tôi kể khi nãy là ví dụ điển hình. Ai nói người Đức lạnh lùng, khó gần, chứ cô Erika thì khác, chí ít là trong những này tôi ở nhờ nhà cô, cô rất nồng nhiệt, vui vẻ, chỉ tôi làm bánh, chỉ tôi tra cứu giờ tàu. Đó là sự ấm áp mà tôi nghĩ ảnh hưởng rất lớn để tôi có một tâm lý thoải mái, vững vàng những ngày mới sang chuẩn bị thi. Những người Đức tiếp theo tôi có dịp tiếp xúc là những cô những thầy ở STK München. Họ không những giỏi, chu đáo, mà còn rất lắng nghe. Cô giáo tiếng Đức thì quá dễ thương, lúc nào cũng tạo ra không khí thoải mái bằng những mẩu chuyện vui của cô, kể cho chúng tôi nghe về München, về văn hoá độc đáo, về những điều nhỏ nhặt nhưng mang nét rất riêng của mảnh đất miền Nam nước Đức như câu chào “Grüß Gott!”,… Và lần đầu tiên tôi thấy, một bạn trong lớp chỉ vừa giơ tay lên đề nghị hôm nào cô dẫn cả lớp đi Deutsches Museum, cô không chần chừ đã nói đồng ý ngay và hẹn cả lớp sau bài kiểm tra Klausur.

 

Và như vậy, tôi thấy quen với việc mỗi ngày dù bài nhiều đến đâu, chán và buồn ngủ đến đâu, cứ tới tiết tiếng Đức, tôi lại thấy mình ngóng dáng cô bước vào lớp, và mong nghe chuyện cô kể, cùng những bài giảng thú vị dẫu cho ngữ pháp tiếng Đức vẫn khô khan và khó nhằn.

 

Mặt khác, không chỉ người Đức, mà còn có một gia đình người Việt bạn của cô giáo tôi làm tôi thấy ấm áp, thấy vui hơn, trong những ngày đầu sống ở đây. Tôi với gia đình cô chẳng thân thuộc, nhưng cô nồng nhiệt đối xử với tôi, trò chuyện và chẳng ngần ngại giúp tôi trong những ngày bỡ ngỡ làm quen với cuộc sống trên đất Đức. Có người “gemein” với bạn, những cũng sẽ có người Việt thân thiện, niềm nở với bạn, khiến bạn quý mến, đồng cảm.

 

Lời kết

 

Tôi viết những dòng này khi ngoài kia, nắng mùa xuân ngập tràn quảng trường Marienplatz. Hành trình của tôi hãy còn mới chỉ là khởi đầu, nhưng tôi đã thích và bị hấp dẫn bởi cuộc sống ở đây, bởi màu nắng vàng của München này. Tôi không mong chặng đường sắp tới suôn sẻ, chỉ mong nó mãi giống như mùa đông có nắng đặc biệt vừa qua. Đủ lạnh để tôi nỗ lực nhiều hơn nữa và đủ nắng để tôi tận hưởng dư vị ngọt ngào của những trải nghiệm, để tôi đôi lúc mơ màng nhớ về Sài Gòn đang cách tôi mười mấy nghìn km.

 

Mới chỉ là 95 ngày đầu tiên, kinh nghiệm còn mỏng, mong mọi người thứ lỗi vì chẳng thế viết sâu sắc hơn, chi tiết hơn. Cảm ơn các bạn, đã đọc qua bài viết hơn nghìn chữ của con bé chân ướt chân ráo vừa đến Đức này nha.

Tác giả:Nguyễn Bảo – München
 Xem thêm thông tin về cuộc thi tại:

© sividuc.org - Mọi bài viết đều thuộc bản quyền của sividuc.org Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức. Chỉ được phát hành lại thông tin từ website khi có sự đồng ý chính thức bằng văn bản

Liên hệ: Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức
Website: http://sividuc.org/
Fanpage: https://www.facebook.com/sividuc
Facebook group: https://www.facebook.com/groups/banhotrosv.sividuc/
Email: si*********@gm***.com

Spread the love

bình luận

No responses yet

Leave a Reply

Specify Facebook App ID and Secret in the Super Socializer > Social Login section in the admin panel for Facebook Login to work

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Latest Comments

Categories
Humans of sividuc 2016Sự kiện
Follow us on Facebook