Tác phẩm dự thi ‘SẮC MÀU CUỘC SỐNG 2016 – Humans of Sividuc’ – MS 08
-Nước Đức đã rèn luyện tôi trở thành 1 chiến binh dũng cảm-
20 tuổi, tôi sang đây. Đây không phải là lứa tuổi còn trẻ hay dại khờ gì, nhưng đây là chính là lần đầu tiên xa nhà. Đã 1 năm ở trên đất nước có những con người cao lớn khổng lồ, nơi không chỉ có những con người với 1 màu da sinh sống, mà nó rất đa dạng. Đa dạng từ những dân tộc khác nhau, từ những văn hóa khác nhau và cả những ngôn ngữ khác nhau. Những con người này được gắn kết chính bởi 1 thứ ngôn ngữ, đó là tiếng Đức.
Tôi bây giờ , không còn nằm khóc nhớ nhà như những tuần đầu mới sang, không còn cái mặt ủ rủ hay cứ suốt ngày nghĩ về nhà. Bởi tôi biết, con đường phía trước tôi đi đang dang dở, và nhất định sẽ không được phép bỏ cuộc.
Cứ dặn mình là thế, những nỗi nhớ nhà, nhớ Việt Nam vẫn luôn thường trực như vậy. Đi qua những cửa hàng Việt, hay là đi qua những ngôi nhà riêng nhỏ của người Đức vào những lúc chiều tối, chong đèn lên, là tôi lại thấy trong mình cồn cào đến lạ. Tôi biết, những lúc đó mình ước như được về nhà biết bao, được quây quần bên mâm cơm gia đình, chứ không phải 1 mình trong căn phòng nhỏ, 1 mình ngồi ăn như thế. Tôi vốn quen với ở đông người, nhiều bạn bè bên cạnh, nên quả thật, cuộc sống cô đơn bên đây khiến tôi thấy rất khó khăn.
Đã có lúc tôi nản chí, muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi tất cả. Áp lực học hành, tiền bạc hay công việc làm thêm. Mọi thứ, tôi lặng lẽ chịu đựng 1 mình như vậy. Tôi không dám chia sẻ cho bố mẹ, bởi tôi sợ họ lo cho mình, và hơn hết tôi muốn họ tin tưởng ở con gái họ, tin rằng tôi sẽ tự mình vượt qua được tất cả.
1 năm trôi qua, nó không quá dài như khi người ta đếm 365 ngày, nhưng cũng không quá nhanh. Nhìn lại, tôi thấy mình thật dũng cảm, khi giờ đây nỗi nhớ nhà đã là động lực cho tôi cố gắng, mọi khó khăn bên đây đem lại cho tôi những bài học đắt giá, để tôi biết, nơi đúng chỗ để trao niềm tin.
Cho tôi được chọn lại 1 lần nữa, tôi vẫn để cho mình cơ hội được sang đây, để được sống và trải nghiệm những năm tháng tuổi trẻ, để tôi biết, có những điều mà mình vẫn làm được ngoài khả năng của mình.
Việt Nam là nơi tôi sinh ra và trưởng thành, còn nước Đức chính là nơi rèn luyện tôi những năm tháng tuổi trẻ.
Hoàng Thị Trinh – STK Sachsen
Xem thêm thông tin về cuộc thi tại:
Các tác phẩm dự thikhác:
MS 01: Tôi thấy tình người vẫn ở đó
MS 03: Xe đạp – “Người bạn thân thiết”
MS 04: 7 điều tôi học được từ người Đức
MS 06: Khoai lang, khoai tây hay… khoai sọ???
MS 07: Cứ đi đi để thấy đời thật đẹp
© sividuc.org - Mọi bài viết đều thuộc bản quyền của sividuc.org Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức. Chỉ được phát hành lại thông tin từ website khi có sự đồng ý chính thức bằng văn bản
Liên hệ: Hội sinh viên Việt Nam tại CHLB Đức
Website: http://sividuc.org/
Fanpage: https://www.facebook.com/sividuc
Facebook group: https://www.facebook.com/groups/banhotrosv.sividuc/
Email: sividuc.org@gmail.com
One response